Tiết trời khá âm u nhưng mới sáng đã cúp điện thì bạn sẽ làm gì nhỉ? Bọn mình thì… đi.

< Qua hầm Thủ Thiêm rồi thì tha hồ chạy phon phon trên đường Mai Chí Thọ. Lộ thênh thang nên chạy thoải mái nhất là hướng này, còn hướng vào TP sẽ có CSGT đó nhé, xin đừng vượt tốc độ sẽ hối tiếc à nghen!

Không điện, trời mát cũng thành nóng nực, không máy tính (ngoài cái netbook con con mở lên chơi game nhí đỡ ghiền), không mạng internet, không TV, khách hàng cũng thưa thớt… thì lang thang một tý có lẽ là ý hay!

< Đường tốt, tốc độ nhanh nên chả mấy chốc đã thấy Nút giao thông Cát Lái với chằn chịt những cây cầu vượt phía trước.

Vậy nhưng đi đâu nào? Để xem: châm vài chai nước uống, máy chụp ảnh lấy ra bỏ vào giỏ treo xe – Cái Nikon đã không xài đã vài tháng rồi nên pin yếu là dĩ nhiên. Ngẫu hứng đi bất ngờ, sạt thì chả được do cúp điện – mình nhắm chừng có thể chụp tạm tầm hơn trăm tấm…

< Pháp viện Minh Đăng Quang vẫn còn đang xây dựng và hoàn thiện, đây là ngôi chùa rất lớn ngay cổng vào thành phố.

… Bấy nhiêu đó ảnh có lẽ tạm đủ ngó ngoáy xem chơi, vậy thì dẫn xe ra rồi lên đường thôi. Chốn gần, lang thang một buổi sẽ hướng về đâu? Lúc này hơn 1h trưa, thôi thì trực núi Châu Thới vậy, trên đó có chùa và cảnh đẹp.

< Trên nhánh đường biên Nguyễn Thị Định chuẩn bị nhập vào Xa lộ Hà Nội, chạy thêm một đoạn nữa sẽ qua cầu Rạch Chiếc.

Trời nhiều mây nhưng không nắng, nếu có tí nắng cũng không gắt mà cũng chả có dấu hiệu mưa, vậy nên thuận tiện cho chuyến hành trình nhỏ đây.

< Qua cầu Rạch Chiếc, hiên ngang trên đường một đỗi thì đến ngã 4 Bình Thái. Bọn mình rẽ trái để vào con đường nhỏ Nguyễn Văn Bá chạy song song với xa lộ. Phía phải ảnh là công trường tàu điện Metro đang thi công.

Rời nhà, trực chỉ quận 4 rồi qua hầm Thủ Thiêm. Lộ trình đi núi Châu Thới thì nhiều nhưng bọn mình chọn con đường giản đơn và thuận lợi nhất, nghịch 180 độ nếu so với những chuyến phượt hồi trước: toàn là lựa những cung đường ‘ác ôn’, khó khăn và dài thăm thẫm. Nhưng đó là đi xa mà, còn đây chỉ gọi là loanh quanh thành phố cùng tỉnh lân cận thôi. Ở đây chỉ ngại cái sự kẹt xe hay khói bụi, đó là chuyện khó chịu nhất.

< Rẽ trái phát nữa vào Đặng Văn Bi nằm trên địa phận Thủ Đức.

Qua Hầm, vào đường Mai Chí Thọ rồi trực chỉ hướng hệ thống nút giao thông Cát Lái để ra xa lộ Hà Nội. Cách nay vài mươi năm, xem phim nước ngoài nhìn thấy các nút giao thông với hệ thống cầu vượt phát mê. Tự nhủ chả biết bao giờ VN ta mới có thứ này…

< Sắp đến Ngã 5 Thủ Đức, chỗ này rợp cờ đỏ tổ quốc: chuẩn bị mừng lễ 2/9 đây mà.

… vậy nhưng giờ đây trên khắp nước, nút giao thông đã có hàng đống – Trong các thành phố lớn ví như TP HCM này thì lõi ngỏi, lềnh khênh trông thật hiện đại. Nếu chưa quen, khi vào các nút giao thông này sẽ khá bỡ ngỡ vì không biết đường mà chạy. Vậy nhưng nếu cứ nhìn kỹ các bảng hướng dẫn thì không có gì quá khó đâu. Hiện đại mà, Tokyo hay Nữu Ước còn nhiều bằng chục hay bằng trăm!

< Đến bùng binh, mình cúp phải trực chỉ theo đường Kha Vạn Cân. Giờ thì cứ ‘chiếu thẳng’ mà đi. Thật tế thì có tham khảo gì trước đâu, cúp điện mà. May là ‘nửa kia’ rành rọt khu vực Thủ Đức nên cứ chạy mà không phải hỏi…

Đường rộng thênh thang nên tốc độ vi vu, chả mấy chốc thấy cái ‘bùi nhùi’ nút giao thông, Xa lộ Hà Nội kia rồi. Cái xa lộ đã từng đi hàng tuần từ hồi bé, từng vượt qua hồi thanh niên cho đến bây giờ. Thuở ‘còn non’, qua cầu Sàigòn một đoạn dài thì toàn ‘một thời hoang vắng’, đa phần hai bên đường chỉ là cỏ cây cùng những đụn đồi thấp lúp xúp bên sông suối…

< Qua cẩu vượt Linh Xuân một đỗi thì vượt ngã 3 Chùa Cao Đài, chạy thêm một đoạn, thấy chùa Từ Quang thuộc phường Linh Xuân, quận Thủ Đức.

Nay thì chuyện đó ‘xưa rồi Diễm’: nhà của mọc keng, đường xá được mọc rộng thênh thang nhưng giờ cao điểm vẫn có thể nhích từng mét – cửa ngõ vào thành phố to nhất nước mà!

< Lúc này đường đã là QL1K rồi. Con đường này nếu chạy thẳng hoài sẽ đến cầu Hóa An (Biên Hòa).

Thời gian trôi qua, cái thuở hồng hoang xưa nay bổng biến đổi thành nơi đinh tặc lộng hành cũng thuộc hàng nhất nước! Cái nghề kinh dị mà trên thế giới chả nơi nào có… gặm nhấm dần rồi lan nhanh như bệnh dịch, thậm chí từng có thời điểm xuất hiện tại Campuchia. Trong đêm chạy dọc đường thả… ách rô, tờ mờ sáng là công đoạn chặt chém với các nạn nhân lỡ dính bẫy. Hay thật, ác thật cái kiểu sinh kế ác nhân thất đức!

< Đường tốt, 4 làn xe to cộng 2 làn xe bé – ít ra cũng bảnh hơn cả QL1A mấy khúc chưa nâng cấp mở rộng. Rồi thấp thoáng phía xa là những ‘núi đá’, nghĩa đen là những đống đá đã xay… được chất như núi thật: các kho đá đã khai thác từ núi Châu Thới đây mà, mèn ơi!

Nghề nào cũng có ông Tổ, chả biết ‘tay tổ’ này là ai nhỉ; mình chỉ nhớ cách nay tầm hăm mấy năm: chạy từ Vũng Tàu về buổi chập choạng tối thì dính đinh, sau đó thì vài người khác dính tiếp. Đinh thuở ấy chỉ là cây đinh bẻ gập, ngày ấy cũng chưa hình thành từ ngữ ‘đinh tặc’ nữa kia! Có lẽ lúc ni: một tay tổ nghề ‘đơm bánh xe’ vừa sáng lập ra một ‘ngành nghề’.

< Định hỏi đường vào thì mé phải kia, núi Châu Thới đã hé lộ bên mé phải đường. Xưa nhiều núi, nay thì sắp đứng ‘mình ên’.

Nay thì bọn mình đang đi trong ‘vùng đất nguy hiểm’ là xa lộ Hà Nội. Vậy nhưng vừa qua chiến dịch càn quét nên hôm nay khá yên tâm.

Phần khác, lúc này là ban ngày: nếu từng có ách rô thì cũng chả còn (do… người khác cán, do xe hút đinh đơm mất…), mà bàn ngày cũng dễ thấy cái thứ gọi là… ách rô cũng là ‘ô, rách’!

< Gặp đường nhánh có tấm bảng ‘Chùa Châu Thới’, dzị là rẽ vào con đường lán bê tông.
Đây là con đường đặc biệt vì lúc nào cũng… ướt. Ướt vì ống nước của người dân phun suốt ngày, ướt do các xe xì tét phun nước liên tục, chủ yếu để giảm bụi đá từ những chiếc xe ben ra vào mỏ đá.

< Thấp thoáng bóng chùa trên đỉnh núi. May mà có chùa từ ngàn xưa, nếu không thì cũng chả còn núi đâu.

Vượt cầu Rạch Chiếc mới rộng thênh thang rồi ngẫm lại cây cầu cũ, chả biết người ta đã dỡ bỏ nó đi chưa. Nhớ có lần về hướng nghịch: bà xã ‘xui’ đi qua cầu cũ để tìm đường về nhà, sau đó lạc lối tà la bởi cái ma trận cầu vượt Cát Lái, kha kha…

< Đá được khai thác chất đống như… núi ven đường.

Qua cầu Rạch Chiếc rồi thì vào địa phận Thủ Đức + Q9. Hồi còn nhóc tì: qua đây rồi chạy thêm một đoạn dài sẽ đến khu vực có con suối nhỏ nước trong vắt chảy quanh co qua các đụn cát: trắng có, vàng có… Ngày nay nhà cửa um tùm, xe và người đông nghịt như một đại đô thị, vui hay buồn? Thôi thì phát triển phải vậy mà.

< Trong kia là các xe tải, xe ủi giữa tiếng đá rào rạo chốn trần.

Đến ngã 4 Bình Thái thì chờ đèn quẹo trái rồi chạy theo con đường nhỏ Nguyễn Văn Bá song song với xa lộ, cái nơi mà người ta đang thi công ầm ầm đường metro Suối Tiên.

Từ đây, bọn mình sẽ rẽ vào Đặng Văn Bi chạy thẳng cho đến lúc gặp đg Kha Vạn Cân thì sẽ theo con lộ rộng ni chạy thẳng qua cầu vượt Linh Xuân, vào quốc lộ 1K rồi chạy miết đến địa phận phường Bình An thuộc thị xã Dĩ An, tỉnh Bình Dương.

< Còn cõi thiền thì bên ni. Ảnh là cổng tam quan chùa Châu Thới.

Nghe tả thì xa, thiệt ra gần xịt – so với các lộ trình phượt ngày trước chả si nhông si nhê gì. Vậy nhưng do chưa khỏi bệnh, lại ngẫu hứng ‘lý qua cầu’ thì nhiêu cũng là một ‘cái sự bụi’ nho nhỏ trong cái vạn sự khởi đầu (ít) nan chứ, he he.

Chạy trên đường nhưng nửa kia chả dám bấm hình hà rầm như hồi đó, đơn giản chỉ do bộ pin trong cái Nikon đã… xìu do một hai tháng rồi có sạc đâu – mà trước khi đi sạc không được vì cúp điện. Thôi thì chộp ít, đỡ lựa ảnh nhiều thêm rối!

< Vừa chạy qua cổng là thấy liền con đường lên núi. Dốc cao, không dưới 10 độ đâu, nhưng cũng chưa bằng những con dốc phía trong.
Thôi thì cứ ngắm nghía một tý đã.

Còn tiếp
Phần 1 – Phần 2 – Phần 3 – Phần 4

Điền Gia Dũng
NISAVA TRAVEL!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *