(Tiếp theo) – Ngày thứ 3
“Sáng sớm thức dậy, 24h tinh khôi, xin nguyện sống trọn vẹn, mắt thương nhìn cuộc đời”.
Hôm đó là một ngày vui, còn nhớ tôi cười liên mồm, gặp ai cũng nở nụ cười, tự nhiên thấy đời vui đến lạ. Nguyện sống hết mình với thực tại với những bước chân tôi trải qua, quá khứ là cái đã qua, tương lai là thứ không biết trước, chỉ mình ta với những gì ta thấy, ta cảm, ta yêu.

Cũng như bao ngày thức dậy trong sáng sớm tinh mơ, sửa soạn đồ đạc và tiếp tục cuộc hành trình. Hình như đã thành thói quen, tôi bắt đầu quen dần với những ngày dài mệt nhoài. Những ngày mà dường như là lâu nhất trong cuộc đời. Ở nhà thì một buổi trôi qua rất nhanh để rồi khi ta nhìn lại ta thấy cái gì đó nuối tiếc…

Còn bây giờ thì đó là từng giây từng phút, gặm nhấm những cảm xúc, những bước chân, khiến bản thân càng trân trọng nó, trân trọng những phút giây ta đc sống đc thỏa mình vùng vẫy với đam mê, với thế giới này…

< Đôi chân ngày thứ 3.

Buổi sáng không nhiều thứ đáng nói ngoài mấy hòn sỏi dăm chết tiệt, đôi dép cao su mặc sức mà bon bon trên đường, nhưng lâu lâu lại có những hòn sỏi nhỏ chui vào thế là lại phải dừng lại, lấy dép ra phủi phủi rồi đi tiếp. Bình thường thì chẳng có gì nhưng những lúc như vậy rất khó chịu: đang trong nhịp đi thì phải dừng lại, chân thì đau rát. Mỗi lần tháo dép là bị cạ vào vết thương, ngày một phồng rộp, sưng tấy và chảy nước.

Cơ bản vì đôi cao su quá chật, các góc cạ cựa vào chân, lúc đầu thì không sao… nhưng dần dà, như nước chảy đá mòn nó càng ngày càng biến tướng. Tới Láng Cát thì ko thể chịu được nữa tôi chia tay với cao su, lấy dép lào ra đi. Cũng như ngày thứ 2, lại như một lần được sống trở lại: dép lào thật tuyệt, không cạ cựa, không gò bó, tốc độ hơi chậm nhưng mà chắc… để rồi từ đó tôi gắn bó với nó tới hết cuộc hành trình.

Phải nói là đi đâu người ta cũng nhìn tôi với ánh mắt lạ lùng, cứ như người ngoài hành tinh vậy. Phải thôi, đôi khi đi qua những cảnh cửa kiếng, tò mò muốn xem hình ảnh mình thế nào. Tôi lại giật mình: là mình đó sao? Trông cũng hay hay đó nhỉ, nhưng hình như hơi dị hợm!

Đơn cử là hôm đó có ghé vào cái quán để ăn trưa thì một cô bé tên Trinh phục vụ ở đó có bắt chuyện làm quen và xin số điện thoại, lý do là trông anh thật tội nghiệp. Khi biết mình đi bộ từ SG tới VT thì cô ấy rất là tò mò vì cũng đã từng đọc một tin về anh chàng nào đó đi bộ xuyên việt mà trong túi trống không, còn túi tôi nặng thấy mồ, chắc cái vai của tôi phải ghen tị với anh ấy lắm.

Vừa ăn tôi vừa so sánh dáng vẻ của mình với những ngày hôm trước: Còn nhớ ngày đầu tiên trong trang phục là áo đỏ sao vàng, quần jean và đôi giày Thượng Đình, trông cũng ra dáng… giống 1 kẻ lang thang yêu nước nào đó. Ngày thứ 2 thì thê thảm hơn: áo phông, quần jean, mang bao tay, đeo vớ đi dép lào… thì đó lại giống người hành khất trông thật tơi tả.

Hôm nay thì có dáng sporter một tý: quần dù thể dục, trong áo cờ đỏ sao vàng, ngoài là áo gió dù. Chỉ lạc tông mỗi đôi cao su hai lúa, nhưng lúc này không để ý nhiều đến việc ăn diện hay dáng vẻ bên ngoài mà độ hiệu quả của nó, tất cả đều hướng về mục tiêu đi, đi, và đừng để bị đau!

Trưa hè nắng gắt, tạm biệt Trinh tôi tiếp tục lên đường. Cái con đường cứ dài như vô tận, đặt mục tiêu tới cây đèn màu vàng sẽ dừng nghỉ mà sao lâu đến thế, lê từng bước từng bước, chân tê dại, để rồi đến nơi ráng lết thêm một chút tìm chỗ nào mát mát mà ‘xõa’, nằm vật xuống cho mồ hôi chảy dài, cho cơn mê như không bao giờ tỉnh giấc. Từ từ lấy nước ra uống, lấy khăn ra lau, rồi nằm dựa vào balo mà ngắm trời mây, cùng hòa nhịp thở vào những cơn gió mát lạnh, thật tuyệt, thật đậm đặc làm sao.


< Chụp hình 2 chị em, con bé chị không biết cười, haha…

Tầm 1h thì tôi đến ngã 3 QL 51 và con đường đến đảo Long Sơn. Thật ra chưa bao giờ đi đường này nên tôi quyết định đi nó để tìm cảm giác khám phá. Sau khi hỏi đường và được trả lời là đi đuợc nhưng bonus thêm là những ánh mắt ái ngại: người ta ko tin là tôi đi bộ… và nếu đi bộ thật thì người ta cũng không tin là tôi có thể đi tới được cái đích QL 51. Lúc đó tôi tràn đầy tự tin… nhưng chỉ vài tiếng sau: cái quyết định mạo hiểm này đã khiến tôi suýt trả giá.

Con đường đầy bụi, nơi mà nhiều công trình xây dựng đang diễn ra, làm đường, làm những khu công nghiệp, phần an ủi là phong cảnh nơi đây giống như một làng quê thanh bình. Nơi mà có nhưng ngôi nhà lụp xụp, những cánh đồng bát ngát, nhưng con đê đầu làng. Thật thi vị và quá đỗi tò mò, vừa đi tôi vừa cố gắng cảm nhận thật hết mọi thứ… từ cuộc sống người dân đến cả cái mùi mằn mặn thum thủm của cá khô miền biển.

Dọc đường thì ghé vào nhà ven đường để xin nước, ở đó có một bà lão, hai cô gái trẻ và hai nhỏ con nít. Lúc đầu thì nhìn tôi với ánh mắt dò xét nhưng sau cùng thì mọi người đều rất hòa đồng. Cô chủ lấy cho tôi một ly nước đá đầy, ngoài ra còn bonus thêm chai C2 nho nhỏ. Tôi thì cũng lấy máy chụp hình để chụp cho hai con bé ở nhà, dặn lòng nếu có dịp sẽ quay lại nơi đây để gửi lại những bức hình.

Long Sơn là hòn đảo nhỏ nằm gọn lỏn giữa những dòng sông với hai cây cầu bắc qua, cứ như bước từ thế giới này qua thế giới khác. Cách đây vài tiếng, khi còn trên QL 51 đầy nắng gió và bụi: những ngôi nhà san sát, những quán con ven đường… thì tiếp theo tôi lại hòa mình với khung cảnh đồng quê. Bước chân lên Long Sơn thì đó là một thế giới khác, nó là không khí của hòn đảo đúng chất. Ở đó có 1 con đường chính dẫn xung quanh đảo, lên lên rồi xuống xuống, hai bên đường là những ngôi nhà nhỏ, người dân thì tấp nập quanh những cái lưới, vỏ sò, những con ngêu hay là những quán ăn hải sản. Nó làm tôi nhớ đến những hòn đảo mà tôi đi qua, những con người thơm mùi mằn mặn tanh tanh của biển.

< Cuộc sống bình yên của người dân.

Lúc này là xế chiều và đây là thời gian đẹp nhất trong ngày, đi theo ông mặt trời tôi leo lên những triền núi, nơi mà có những con hẻm ngoằn nghèo, những đứa bé đang nô đùa, người dân thì tụ tập nói chuyện, tôi như hòa mình với cuộc sống nơi đây. Nói chuyện, chụp hình và tìm cho mình những mảnh hồn lẩn khuất, tố cáo và in nó vào trong những tấm hình.

Mải mê thế nào mà trời đã gần tối, tôi bắt đầu thấy lo, nhanh chân đi xuống đường cái và hướng thẳng về Vũng Tàu. Lúc đầu có vài người tới hỏi chuyện và can ngăn, không thể đi bộ tới đường lộ được. Có người thì tới cho quá giang, có bác xe ôm tốt bụng không đi đường đó nhưng vẫn lái xe tới để giúp tôi vì bác đinh ninh rằng đi như vậy rất nguy hiểm, đường rất xa, phải tới 7-8 cây nữa mới tới nơi, lại vắng, thanh niên ở đây rất “kỳ khôi” theo đúng như lời miêu tả của bác. Tôi thì tôi vẫn kiên định, nhẹ nhàng cảm ơn bác – bây giờ không thể ở lại và cũng không thể lên xe để đi, tôi phải tiếp tục đi, tôi chỉ có một sự lựa chọn.

< Chợ Long Sơn.

Lầm lũi trên con đường rộng thênh thang, nơi mà nó nhiều người đang đi bộ xế chiều, những đứa con nít thì lấy xe đạp ra chạy nhảy nô đùa, tôi một mình bon bon. Lúc nào mệt thì nghỉ ngắm cảnh hoàng hôn… rồi lại tiếp tục lên đường. Trong lòng không hề có ý niệm lo lắng, tối thì sao? xa thì sao? có đôi chân ta có thể làm tất cả. Đoạn đi được 2 km thì sờ lên ngực: mất đâu cái kiếng!

Không thể làm mất kính được, khả năng nó rớt nơi tôi chụp hình cách đây 2km là rất cao, phải quay lại đó kiểm tra. Lúc đó thì nước đã gần hết, chân thì tê nhừ vì hoạt động từ 5h sáng tới giờ, đường còn xa, trời thì đã tối. Còn gì đắm đuổi hơn… Cứ như Long Sơn còn vương vấn muốn níu chân kẻ tha hương vậy.
Thật may khi quay lại tìm được kính… nhưng nhìn về con đường dài đằng đẵng phía trước bao nhiêu sự hứng khởi bay đi đâu hết, thay vào đó là sự ái ngại, một cái gì đó mà tôi không biết trước.


< Cây cầu bắc qua sông dẫn đến Long Sơn.

Đường thì rất đẹp, rộng và láng bóng, đi trên là đôi dép lào đã mòn hơn phân nửa, sờn rách, lê từng chút từng chút. Cơ chân thì đã căng hết mức, mỏi nhừ. Hai vai thì gồng lên gánh chịu sức nặng của balo. Thỉ thoảng có 1 vài người lái xe ngang qua nhưng trông có vẻ không tử tế gì nên tôi cẩn thận đi ngược chiều về bên trái để có thể kiểm soát tình hình dễ hơn. Một tay cầm gậy, một tay dắt con dao bên hông đề phòng trường hợp xấu nhất có thể xảy ra.

Mãi mới qua được cầu Chà Và ngồi xuống nghỉ ngơi, gần đó là đám thanh niên ăn chơi lêu lổng tụ tập quậy phá. Thấy nơi này không thể ở lâu, tôi lại tiếp tục cuộc hành trình. Hai bên đường tối như mực, lác đác là những ngôi nhà lắt lẻo, tiếng chó sủa inh ỏi. Những ánh đèn đường vàng nối đuôi nhau, thi thoảng lại thấy đèn mang ánh sáng trắng, chớp chớp rồi giật giật khiến cho nơi này mang vẻ liêu trai đến lạ kỳ.

< Phút thảnh thơi.

Nếu mà ngồi đây đọc những câu chuyện này hẳn bạn ko thấy gì, nhưng còn nhớ lúc đó tinh thần của tôi bắt đầu thấy sợ, màn đêm khiến cho con người cảm thấy không an toàn và người ta thường tưởng tượng ra những điều không có thật. Tôi cũng vậy, một phần vì sợ hồn ma phảng phất, phần khác vì sợ cướp… nên bàn chân cứ thế mà thoăn thoắt, đi hoặc chết: chỉ có 2 sự lựa chọn thôi.

Dọc đường có dừng lại xin nước, những lúc như vậy cảm thấy thật an toàn và ấm cúng. Một gia đình nhỏ, bà mẹ đang ngồi nói chuyện với cô hàng xóm, bên cạnh là 2 đứa nhỏ đang chơi đùa. Sau khi biết tôi đi bộ từ TPHCM lên thì như thường lệ mọi người tỏ ra khá cảm thông: vào lấy nước có tặng kèm 1 lát chanh, thật tuyệt. Nhưng hỏi đường thì mới biết nếu đi bộ phải mất 2-3 tiếng mới tới nơi. Bây giờ là 8h, nếu vậy thì quá trễ. Trong lòng thì hoang mang không biết thế nào, ngồi ngẫm lại, giờ quay lại cũng không được, ở lại cũng không xong, chỉ còn nước là tiến lên. Không để lỡ giây phút nào, tôi từ biệt gia đình tốt bụng tôi lại tiếp tục lên đường.

< Màn đêm buông xuống, mặt trời khuất bóng nhường chỗ cho ánh trăng.

Đó là lúc tôi vượt qua giới hạn bản thân, cái chân tưởng như không thể lê thêm được nữa, cái vai như không thể vững thêm được nữa… thế mà tôi vẫn cứ đi, tư thế vẫn ngẩn lên không bao giờ chùn xuống. Hình như nỗi sợ khiến người ta làm được những điều phi thường.

Khi tới một đoạn mà tôi thấy cái ống kim tiêm nằm ngay giữa đường thì đó là lúc chất Arenalin tiết ra đỉnh điểm. Nơi này không an toàn: xung quanh toàn là bóng tối, tôi không biết mình sẽ ra sao, con đường phía trước như thế nào. Dần dần hoảng loạn, mồ hôi tiết ra như tắm, tay cầm chặt con dao ướt sũng, chưa bao giờ thấy mình rơi vào tình cảnh như vậy. Tôi mơ về cái nhà nghỉ mà tôi đang kiếm, mơ về những con đường đầy người qua lại mà tôi đang tìm, nhớ về những buổi tối ấm áp bên gia đình… rồi giật mình nhìn quanh, ta đang ở nơi nào? tại sao ta lại phải ở đây? Ở đây chẳng có ai, chỉ có mình ta với bóng tối, câm lặng và cô đơn…
Còn tiếp

Phần 1 – Phần 2 – Phần 3 – Phần 4

Phamhung186
NISAVA TRAVEL! – Theo Phuot.vn

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *