Tình cờ lướt web đọc đc bài viết này thấy hài vô đối và có nhiều kinh nghiệm hay nên post lại để anh em cùng thưởng thức giải sầu. Thật hay giả gì cứ tạm coi như chuyện phiếm vậy.

HoangBQuang VS Dugia

Hai kẻ này nổi danh trong giới phượt, hầu như ai trót quăng mình theo những dặm đường đều biết họ, chí ít cũng được nghe thấy, được bạn đồng hành nhắc đến với một thái độ kính phục.
Nhưng rất ít người biết rằng hai kẻ này rất ghét nhau. Tôi ở giữa, rất quí cả hai người, nhưng cũng không giấu diếm sự thích thú của mình khi thấy hai lão già chành chọe nhau.

– HoangBQuang là nick sử dụng trên các diễn đàn. Ở ngoài, tôi thích gọi lão ấy thân mật bằng cái tên đầy khí độ của một người đàn ông: Tinh Hoàn.
– Dugia, cũng là nick. Dương Cụ mới là danh xưng gần gũi cộng đồng.
Từ giờ trở đi trong bài viết này, chúng ta hãy xướng tên họ lên một cách thân mật.

Tinh Hoàn năm nay tròn 40, người nhỏ nhắn, nhanh nhẹn, trước là dân SKĐA. Trải qua nhiều nghành nghề: đào vàng, may mặc, buôn đi bán lại, giờ anh là giám đốc một doanh nghiệp vận tải. Tinh Hoàn sống độc thân trong một căn hộ cao cấp và có rất nhiều bạn gái. Phương tiện di chuyển trong các chuyến phượt chủ yếu sử dụng Ford Escape 4×4. Thấy các bạn gái kể rằng trên xe của Tinh Hoàn sờ đâu cũng tìm thấy sao cao bu, tiện và an toàn lắm.

Nhắc đến Tinh Hoàn, dân phượt lắc đầu lè lưỡi với những chuyến đi đào vàng may rủi, đối mặt với thú dữ ở Tây nguyên, vượt sông Sesan mùa lũ đầy mạo hiểm. Tuy vậy, tôi lại không cho đó là phượt, bởi năm ấy anh mới hai mươi. Đi để kiếm ăn, còn nói văn hoa bay bướm thì: đi để cảm nhận, đi để trải nghiệm và đi để thấy cuộc sống tươi đẹp như blast hiện tại anh đang để.

Chuyến phượt đầu tiên của anh tôi ghi nhận có lẽ là chuyến đi vòng quanh đất nước từ mũi Cà mau đến địa đầu Móng cái với khoảng cách di chuyển 8600km trong 45 ngày cùng với một cô gái xinh đẹp. Tôi coi là phượt vì tâm trạng lẫn công việc của anh lúc ấy không thuận lợi là lý do để anh khởi hành: “Mất ngủ triền miên! Công việc xoay vần như chong chóng, chẳng hiểu sao mà năm nay đen đủi đến vậy…..Tình cảm thì bế tắc. Không lối thoát, không hẹn trước điều gì sáng sủa. Vướng vào cái mê cung của tình cảm, đầy nước mắt và sự dằn vặt”. Một người đàn ông 40 tuổi mà phải thốt lên “Tự nhiên khoe mắt rưng rưng…ô hay, mình khóc à” để rồi làm một lèo 8600 km thì không gọi là phượt thì gọi là gì đây?

Hồi tôi sang Úc thăm cô bạn, trên một số đại lộ đường trường có dịch vụ gọi là Girl take away, na ná các trạm đổi ngựa ngày xưa. Tức là trên đường kinh lý ta có thể tạt vào một trạm nào đó, nhặt một girl để rồi vừa lái xe, vừa phi ngựa cho bớt hoang vu cô quạnh. Đến trạm tiếp theo nếu ngựa không hay ta trả lại và lấy ngựa khác phi tiếp với cảm xúc mới.

Trong các chuyến đi của lão Tinh Hoàn, không thể không thấy thấp thoáng bóng hồng nhấp nhổm bên cạnh ghế lái. Mỗi bóng một mùi một dáng một vẻ một chuyến đi. Cảm xúc luôn được thay đổi, thật là tài tình. Bản thân tôi nhiều lúc cũng ghen tị ra mặt vì xem ra lão ấy chẳng đẹp trai to khỏe hơn mình mà trời đất ưu ái ban tặng cơ man vô số báu vật của tạo hóa. Ghen tức đến nỗi, nhiều lúc nhìn thấy lão là tôi hình dung đến cảnh lão vừa lái xe, vừa kéo theo một con ngựa lộc cộc gõ móng đuổi theo ô tô. Một con ngựa thật theo nghĩa đen chứ không phải nghĩa bóng, một con ngựa đen đủi gầy gò hôi hám mệt mỏi chạy theo xe, rớt rãi chảy thành dòng nhểu vung vãi ra đường cái. Đấy! đàn ông khi ghen ăn tức ở nó cũng xấu tính thế đấy.

Cách đây khoảng hai tháng, đang bù đầu vì công việc thì thấy lão ta í ới chào tạm biệt để phượt Lào cai. Lại có kẻ nào đó hỏi là có ai đi cùng không. Đang trong tâm trạng bực bội và ghen tức, tôi bảo: “Luôn có gái đi cùng để kéo giúp phanh tay”. Ai ngờ là thật, và cô gái đó kéo nhiệt tình đến nỗi xe quay lơ ra ở Phố Ràng khiến Tinh Hoàn bó bột chống nạng giờ chưa khỏi. Chuyện này sau tôi cứ ân hận mãi.
Xét cho cùng, có người đi phượt mang theo GPS để tìm chấm hay ghi tọa độ cung đường mình qua, có người mang máy ảnh để chép lại khoảnh khắc đáng nhớ, thì lão ấy mang theo ngựa để phi thì cũng là lẽ thường tình, có gì mà đáng nói.

Thế tại sao tôi lại cứ lắm điều quanh quẩn ngựa người với người ngựa nhỉ? Chung qui cũng chỉ tại vì cái blast very sến của lão ta chọc vào mắt. Bốn mươi tuổi đầu già gần chết rồi thì đi hoặc là để giải thoát, hoặc là để phịch, chứ trẻ trung gì nữa mà còn đi để cảm nhận, đi để trải nghiệm như trẻ lên ba. Khẩu hiệu này đang đi ngược lại với tiêu chí phượt mà tôi đã mất công trình bày, thế nên tôi cáu, tôi phải đả phá nó. Nó chính là cái bẫy được đặt giữa đường một cách thô vụng thế mà khối ngựa vẫn sa hố què chân như trong phim.
Nói thế để cho mà biết, các con ngựa ạ!

* * *

Nếu lão Tinh Hoàn chuyến nào cũng có lái phụ, thì vật bất ly thân của lão Dương Cụ lại là cái điếu cày và chiếc mũ cối. Nếu Tinh Hoàn chỉ khoái ngồi trên xe bốn bánh mưa không tới mặt, nắng không tới đầu thì Dương Cụ lại trung thành với con hai bánh có tên gọi mỹ miều là Rim-chiến. Nếu lão Tinh Hoàn cố tìm một chỗ sạch sẽ thơm tho chốn phượt thì lão Dương Cụ lại vật vờ bến sông bãi chợ nhậu nhẹt thâu đêm. Tinh Hoàn đi để cảm nhận và trải nghiệm, con Dương Cụ đi để thấy mình chưa chết. Khác nhau như thế, làm gì mà không mặt giăng mặt giời với nhau.

Một lần tôi đã viết trong bài nào đó về cuộc gặp gỡ tôi và Dương Cụ trong một chuyến đi do tôi tổ chức. Trong suốt chuyến đi, cảm giác ngờ vực về một kẻ lợi dụng chuyến phượt của anh em để làm vài bánh cứ đè nặng trong tim. Và thở phào khi nửa chừng hắn báo có việc gia đình đột xuất nên bỏ về. Thực ra thì trước đó Dương cụ đã tung tẩy khắp nơi khắp chốn, nhưng chuyến đi Hà giang năm đó mới là cái mốc gắn kết Dương cụ với cộng đồng phượt bây giờ.

Dương Cụ to cao và đẹp giai hơn Tinh Hoàn. Khuôn mặt vuông vức, ánh mắt lanh lợi hay giấu sau cặp kính râm dưới vành mũ cối. Thoạt đầu mới nhìn và nghe lão Dương cụ nói thì cảm nhận đầu tiên lão thuộc hệ bộ đội cứng, đậm chất anh Hai. Nhưng chơi rồi mới thấy lão thuộc hệ anh Cả – tất cả vì đàn em thân yêu. Bản thân tôi, trong rất nhiều chuyến đi cùng Dương cụ, đến nơi là tôi nằm khểnh dái hút thuốc lá vặt mặc cho lão ta lọ mọ cơm nước phục vụ đàn em. Khí độ ấy, ở Phượt không nhiều.

Dương Cụ hay phượt với một người bạn có nick là Tù Trưởng. Đôi bạn này kết thân từ bao giờ tôi không biết, chỉ thấy rằng, họ rất trân trọng nhau và hợp nhau chuyện phượt và ăn nhậu. Chuyện kể rằng, năm xưa hai lão cưỡi Rim-chiến lên tận vùng sâu vùng xa chim gái. Chả biết thế nào bị trai bản nổi đóa vây hãm. Lúc đầu khi còn cò cử võ lưỡi với lườm nhau thì Dương Cụ oai phong lẫm liệt một tay nắm ghi đông xe, tay kia lột ổi (mũ cối) dứ dứ ra trước mặt gằn giọng: “Thằng nào dám bước qua xác tao?” Trai bản thấy kẻ từ miền xuôi lên miền ngược, hiên ngang đứng giữa hang hùm, giọng không run, mặt không tái thì nghĩ rằng Dương cụ chắc là võ công vào loại thượng thừa, lại gần nó phẩy tay một cái mất giống thì ân hận cả đời nên chưa dám manh động. Ờ, nhưng mà mày võ giỏi thì tao có súng. Súng của tao bắn chết cả thú dữ chẳng lẽ không thủng da thủng tim thằng miền xuôi này.

Vừa nhìn thấy ánh thép xa xa, Dương Cụ tay vẫn cầm ghi đông, tay kia vẫn vờn ổi thị uy, bất chợt úp vội mũ lên đầu rồi nhảy phốc lên xe miệng thất thanh: “Té thôi, nó có súng”.

Tù trưởng ôm chặt lấy lưng Dương Cụ, chiếc Rim-chiến lồng lên như ngựa, chạy phầm phập như ma đuổi. Đằng sau là tiếng hò reo của những chiến binh dũng cảm. Con Rim-chiến chạy nhanh hơn những bàn chân người, thậm chí nhanh hơn vó ngựa, nhưng không lại so với tốc độ của những viên đạn. Súng bắt đầu đì đoàng nổ phía sau.

Tiếng đạn rít gió vù vù sượt mang tai đập vào vách núi tóe lửa. Tù Trưởng nhắm tịt mắt, ôm thít lấy tấm lưng cánh phản của Dương Cụ, sụt sùi bảo: “Thế này nếu trúng thì em làm bia đỡ đạn cho anh à”. Nét mặt Dương Cụ căng thẳng, cơ mặt cứng đờ, hắn bảo: “Để tao đánh võng tránh đạn. Mày lấy cái mũ cối che vào lưng đi”.

Có người dùng mũ làm ghế, lấy mũ làm gầu múc nước, lấy mũ bổ vào mặt nhau thì có, chứ trần đời chưa thấy ai dùng mũ che đạn cả. May cho hai lão kia, lũ trai bản hoặc là chỉ bắn dọa, hoặc là Dương Cụ tay lái quá nghề nên không có viên nào xuyên táo qua mũ, qua Tù trưởng, qua tiếp cả Dương Cụ rồi mới ghim vào vách đá.

* * *

Kể ra làng phượt có hai cao lão mà cứ như chó với mèo thế này thì cũng mất mặt với thiên hạ. Lão nào cũng là đỉnh cao trong trường phái phượt của mình. Mà cứ càng tinh hoa, thì lại càng hậm hực, càng lùi dần cái mốc có thể hòa hợp. Tuy vậy, Tinh Hoàn vẫn xuống nước trước, ít ra thì so về mặt tuổi tác cũng kém đâu Dương Cụ một hai tuổi. Đấy là cái lý do, cái cớ để hạ mình.

Tinh Hoàn khúm núm bảo: “Thôi thì mời bác chuyến tới hạ thân đi với em một lần, anh em mình sẽ hiểu nhau hơn”. Dương Cụ sốc lại gọng kính râm, ngửa mặt lên giời nhưng mắt lại nhìn xéo xuống đất, kiêu bạc trả lời: “Ừ, chú có lòng, anh không nỡ từ chối, nhưng với một điều kiện…” Tinh Hoàn cúi gập người xuống, đón lời: “Dạ, điều kiện gì ạ?”. Dương Cụ thủng thằng: “Cho anh mang cái điếu cày lên xe chú”.

Xe của Tinh Hoàn dùng để chở gái, tuần nào cũng đánh bóng vệ sinh nội thất thơm tho, ngay như Tinh Hoàn đã kể, có gái còn xí chỗ riêng trên xe không cho con nào ngồi vào đấy, tức là giữ gìn lắm lắm. Vậy là lão Dương Cụ lại ra một điều kiện quái đản như thế. Thực ra nó có lý do, có nguồn cơn, và Dương Cụ đinh ninh Tinh Hoàn sẽ từ chối. Nào ngờ, con buôn Tinh Hoàn nghĩ nhanh trong đầu, bọc điếu vào túi nilon thật kín, sẽ tránh được mùi và nước điếu chảy ra sàn xe. Tinh Hoàn gật đầu đánh rụp: “Ok, bác cứ tự nhiên”. Nụ cười ngạo nghễ chết trên môi Dương Cụ.

Và họ như một đôi bạn thân, ríu rít trên chiếc Escape mầu đen nhằm dãy núi mờ xa mà lao tới. Mới ra khỏi Hà nội được dăm km, chuyện nổ như ngô rang thì Dương Cụ giở quẻ đòi hạ cửa kính xuống. Tinh Hoàn bảo: “Anh ơi nhưng em đang bật điều hòa”. Dương cụ khủng khỉnh: “Hòa hiếc đéo gì, lấy tí gió giời cho nó thoáng”. Vừa nói, lão vừa hạ kính. Tinh Hoàn bất đắc dĩ đành phải chấp nhận. Ngoài trời nắng như đổ lửa, mở kính, tắt điều hòa, chỉ vài phút lòng xe đã nóng như lò bát quái.

Tinh Hoàn là người đầu tiên ấm ức cởi bỏ bộ quần áo, ngồi vần vô lăng với độc cái quần cộc, mồ hôi chảy ròng ròng. Lúc sau Dương Cụ chịu cũng không nổi, cởi nốt. Tinh Hoàn chỉ đợi có thế, nhăn nhở: “Đấy bác xem, gió giời cũng tốt, nhưng nóng quá. Bác kéo kính lên để em bật điều hòa nhé”. Dương Cụ há miệng thở vì nóng, bật dậy quát to: “Không được”. Tinh Hoàn hỏi: “Sao ạ?”. Dương cụ thì thào: “Tao bị say xe…”
Trời đất quỉ thần ơi. Tinh Hoàn giật mình không làm chủ được tay lái tí nữa thì lao xuống ruộng. Đường đường một đấng anh hào vào nam ra bắc như đi chợ, rượu uống cả lít, chó nhai cả con, thế mà lại say xe thì gầm trời này chỉ có một Dương Cụ.

Thực ra để phải thú nhận điều ấy thì sự nhẫn nhịn của Dương Cụ cũng đã đạt đến giới hạn cuối cùng rồi. Lão nghĩ rằng dưới trời oi bức nắng nóng 40 độ C thế này mà không được bật điều hòa thì Tinh Hoàn sẽ nổi cáu mà dừng xe ở km thứ 10 là cùng. Ai ngờ đến tầm này mà thằng giời đánh ấy vẫn vừa lau mồ hôi, vừa đánh vật với vô lăng. Cực chẳng đã, lão mới phải nói thật, vì lão đã bắt đầu cảm thấy sự dâng trào của thực phẩm từ dạ dày lên đến cuống họng.
Tinh Hoàn tuy có bất ngờ, nhưng vẫn nín nhịn. Thôi thì để cho lão ấy mở cửa vậy, ta vẫn cứ bật điều hòa, ít ra là lấy được một tí gió mát. Mặc dù, mở cửa bật điều hòa thì kết thúc chuyến đi này là vứt đi lốc lạnh có giá 14 triệu. Ăn chơi không sợ mưa rơi, mười bốn triệu chứ một trăm bốn mươi triệu cho đàn anh hài lòng cũng vẫn phải chơi.

Dương Cụ sau khi đã hạ mình thú nhận thì cứ ngỡ Tinh Hoàn sẽ nương tay mà dừng xe, rồi gói gém đồ đạc cho mình hạ mã dọc đường. Nào ngờ vẫn thấy Tinh Hoàn máu, không những không dừng lại còn chơi hơn phân mở cửa bật máy lạnh. Dương Cụ đành giở chiêu cuối:
Ngoài trời nắng lóa mắt, không khí trong xe ngột ngạt căng thẳng. Mọi người đều im lặng, chỉ có tiếng nổ của động cơ, tiếng ù ù của điều hòa và tiếng gió rít qua cửa sổ. Bỗng nhiên tiếng điếu cày như tràng đại liên vang lên cắt ngang mạch nghĩ của mỗi người. Qua gương chiếu hậu Tinh Hoàn nhìn thấy Dương Cụ đang lim dim mắt, ngả người ra xe, miệng há lên hết cỡ nhả khói mù mịt như tầu hỏa. Mùi thuốc lào nồng nặng. Dương Cụ vừa phun khói, vừa nấc nấc mấy câu: “Mày mà …không dừng xe…là tao…đổ cả…nước điếu…ra xe đấy. Say…lắm rồi…đây này”.

Đến nước này thì chơi với bời gì nữa. Thôi thì kính bác bắt xe ôm về để em còn đi tiếp! Chuyến đi kết nối tình bằng hữu coi như chấm dứt ở đây.

* * *

Sau đận ấy Dương Cụ hận Tinh Hoàn lắm. Máu chỉ có thể rửa sạch bằng máu. Danh dự chỉ có thể đền bằng danh dự. Cứ nghĩ đến nụ cười nhếch nửa mép của Tinh Hoàn trong lúc mình vật vã kìm nén chút danh dự cuối cùng không cho trào ra khỏi cổ khiến máu Dương Cụ sôi lên sùng sục. Không anh em bằng hữu gì hết, phải đả thương lại, phải rửa hận này. Dương Cụ tấn công Tinh Hoàn trên cả hai hướng: tinh thần và thể chất.
Ai cũng thấy, Tinh Hoàn có lối kể chuyện rất hấp dẫn, rúng động người nghe. Một lần, khi bia rượu đã ngà ngà say, Tinh Hoàn nhìn tôi vào đề: “Không biết bác có tin hay không, chứ chúng nó toàn bảo tôi bốc phét” rồi mới bắt đầu vào nội dung chính.

Kể về giấc ngủ vùi trong xe dưới chân đèo hoang vắng thấy có bóng người trắng toát lướt qua, cào cào móng tay vào vỏ thép của xe phát ra tiếng ma quái liêu trai. Chuyện về tự nhiên xe mất phanh giữa đỉnh đèo như ma làm. Chiếc xe sạt vào ta luy một đoạn rồi lao xuống vực. Chuyện về lao xuống vực mà không thấy rơi, mở cửa xe ra thấy dưới chân tối om sâu hun hút phải ra bằng cửa hậu. Chuyện về sáng ra thấy hai bánh sau bám vảo mặt đường, hay bánh trước bung biêng trong không trung mà không lao xuống vì mũi xe được chống bởi một cành cây mục Cô thương.

Có hàng ngàn bức ảnh của dân phượt chụp nơi đi nơi đến. Có cả trăm bài viết về cảm nhận trải nghiệm chuyến đi. Có cả chục bài viết về phịch phiếc dọc đường. Nhưng chưa ai viết về ma quái đường trường như thế này. Nó là món mới, ít ra là cho người đọc như tôi thay đổi được cảm xúc và phải tin nó là thật và đáng hoan nghênh. Kể chuyện lẫn viết lách mà không tưởng tượng thêm thắt thì đọc như xã luận, chán chết cụ. Cũng như trong bài viết này, tôi cũng phải thêm bớt chi tiết cho hấp dẫn. Chẳng hạn như sự thật thì Tinh Hoàn không bao giờ mặc quần lót, cởi quần dài là hết, thế tác chiến nó mới nhanh. Nhưng tôi vẫn phải gắn cho hắn cái quần cộc lúc lái xe chở Dương Cụ đi chơi cho nhã. Chi tiết đấy là tôi thêm vào đấy, nào có chết ai?

Tôi bảo Tinh Hoàn: “Tôi tin. Bác không cần phải dạo đầu như thế, mất mẹ nó khí độ dân phượt”.
Thế rồi một lần tôi đọc trên TTVN thấy Tinh Hoàn đang cự cãi với Dương Cụ rằng: “Sao bác lại bảo em bốc phét” thì tôi mới hiểu tại sao hắn lại phải vào đề như thế. Chuyện đã lâu rồi nhưng nghe thiên hạ đồn rằng đến tận bây giờ, khi chuẩn bị phát ngôn điều gì hệ trọng, Tinh Hoàn lại lắp bắp: “Không biết bác (các bác) có tin hay không chứ chúng nó toàn bảo tôi bốc phét”.
Thế mới thấy, đòn hiểm của Dương Cụ đánh về mặt tinh thần Tinh Hoàn thật nặng nề, hậu quả khó lường.

Dân phượt đa phần là biết uống rượu, bởi lúc vui cũng phải có rượu, lúc buồn càng phải có rượu, thế nhưng Tinh Hoàn là trường hợp ngoại lệ. Thực ra không phải chỉ có Tinh Hoàn, tôi cũng thế, nhấp một hớp rượu mặt đỏ như quả cà chua. Khi đã không uống được thì phải ngồi nânchấm dứt ở đâyg lên đặt xuống là một cực hình, say còn khốn nạn hơn nữa, cả ngày hôm sau nằm bệt không làm được gì.
Rượu lại là sở trường của Dương Cụ. Lão ta có thể vừa lái xe, vừa ngửa cổ tu rượu dọc đường, hoặc ngồi lai rai nhậu tới sáng lại có thể lên xe đi tiếp được. Dương Cụ biết tôi rượu kém, thường thì đi đâu mà bị mời, lão sẽ uống hộ và trong các cuộc nhậu anh em, chưa bao giờ lão ép tôi uống.

Nhưng với Tinh Hoàn thì khác hẳn, lão bắt uống cho bằng hết, không thì: “Chú lại khinh anh”, “Chú cậy chú có ô tô chê xe máy của anh”, “Chú thì khiếp rồi”. Đại loại toàn những câu dằn dỗi, khiến cho Tinh Hoàn không uống không được. Bởi nếu không tiếp theo sẽ là: “Chú thế là đéo tôn trọng anh”. Sợ nhất trong bàn nhậu là câu nói ấy. Và để tỏ lòng tôn trọng Dương Cụ, Tinh Hoàn đã nhiều lần điều bạn gái đến ứng cứu. Tất nhiên là mỗi hôm một cô. Có cô thì ngúng nguẩy đòi Tinh Hoàn đưa về hòng thoát khỏi vòng vây rượu của kẻ địch. Cô thì hùng dũng ngửa cổ tu một hơi nửa chai rồi mới thong thả ngồi xuống khoanh chân ra hiệu cho Dương Cụ rót rượu đối ẩm. Nhưng cũng có lần, Tinh Hoàn không mời được viện binh đành chịu trận.
Đến lúc không chịu được thì chửi: “Trong kinh Phật có chỉ ra rằng, thằng nào mà cứ ép rượu thì kiếp thứ tám sẽ bị đầu thai thành dê ngựa”. Dương cụ ngửa cổ cười lớn: “Kiếp này có làm dê ngựa tao còn đéo sợ nữa là đến kiếp thứ 8”.
Tao say xe của mày, thì mày phải say rượu của tao. Tao tí nôn vì xe của mày, mày sẽ phải phun cả lưỡi vì rượu của tao. Đời tao mới chỉ có một lần chân nam đá chân chiêu, mắt hoa cà hoa cải vì xe của mày thì từ giờ đến cuối đời mày cứ gặp tao là đi bằng đít mà về. Còn cái phuot.com của mày, đợi đấy, tao thiếu đéo gì chỗ chơi, nhé! Thông điệp của Dương cụ đơn giản chỉ có thế nhưng đối với Tinh Hoàn thì thật là kinh hoàng táng đởm.

Anh em trong làng phượt, chẳng lẽ chỉ vì một lần say xe mà phải tuyệt giao? Một lý do lãng nhách không thể chấp nhận được, phải không các bạn!

Từ internet, chả biết gốc thật ở đâu.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *