(TTO) – Tôi là một người dân Quảng Nam có dịp vào Nam thăm ông anh. Hai anh chị bận đi làm bèn giao cho tôi cái xe máy tàng tàng để đi chơi lang thang…
Đi đã đời, tôi ghé một quán nhỏ bên đường gọi món nhâm nhi một mình để cảm nhận rõ hơn về Sài Gòn, nơi cưu mang bao nhiêu anh em, bạn bè xứ Quảng quê tôi.
Chú nhỏ chạy bàn ghé sang hỏi: “Chú ơi, mấy anh bàn bên nói chú ngồi buồn nhậu mình ên mời chú có vui thì sang bàn bên ngồi chơi”. Vui vui tôi bê cả dĩa mồi lẫn đồ uống sang.
Ngồi lâu, chén chú chén anh hàn huyên say lúc nào chẳng hay. Chỉ còn nhớ tôi đã giành trả tiền. Người xứ Quảng quê tôi ai cũng biết nghèo cỡ nào thì nghèo nhưng với bạn bè luôn hào phóng…
Tới lúc quắc cần câu, tôi được một anh trong bàn đưa về. Chẳng nhớ cách nào anh chở đến tận cổng nhà anh chị, bấm chuông gọi cửa “bàn giao” cẩn thận rồi mới về.
NISAVA
Đến mười giờ sáng, mấy bạn nhậu lần đầu quen biêt còn gọi lại hỏi thăm.
Chao ơi, đến khi tỉnh rượu, lục túi thấy tờ hóa đơn với nắm tiền hồi tối anh em bạn nhậu tế nhị đem nhét hết vô túi trả lại, mới hay hôm qua họ đã thanh toán hết.
Về đến quê hương Quảng Nam vẫn còn cảm động tấm lòng hào hiệp tử tế của người miền Nam, của người Sài Gòn, dù mới lần đầu quen nhau và tới giờ cũng chưa biết các bạn đó ở đâu…
(Tình cờ đọc bài “Kiểu sống ‘lạ’ của Sài Gòn nhìn từ một người miền ngoài “, mới viết mấy dòng, tạ ơn các bạn nhậu Sài Gòn hộm ấy).
Theo Lam (Tuổi Trẻ)
NISAVA TRAVEL!