Đèo Thung Khe ở Quốc lộ 6, tỉnh Hòa Bình. Đèo Thung Khe rất đẹp nhưng cũng rất nguy hiểm do dốc, đá lở thường xuyên và những khúc cua chóng mặt nối tiếp nhau xuất hiện.

Đến đỉnh đèo Thung Khe ở độ cao khoảng 1.000m so với mực nước biển. Tại đây có vài dãy quán lợp lá, vốn là những chiếc bàn được ghép lại từ những cây gỗ xù xì bên đường bày bán mía, cơm lam, rêu đá, rau rừng… Bạn có thể dừng lại để thưởng thức món ngô luộc, mía luộc, ăn cơm lam chấm vừng dân dã, hấp dẫn.

Ngoài là điểm dừng chân lý tưởng ra, bạn có thể mua vài thứ về làm quà, chỉ với vài thân cây trần trụi làm giá treo những nhánh lan rừng, cải mèo, hoa lạ, dứa rừng chữa bệnh dạ dày cho khách vãng lai đem về làm quà cho Hà Nội. Một nét đặc sắc riêng của bà con dân tộc Mường.

Đỉnh đèo Thung Khe là nơi khách du lịch có thể cảm nhận không khí mát mẻ rất đặc trưng của Mai Châu. Từ đỉnh Thung Khe, bạn có thể trải mắt ngắm toàn bộ thung lũng dưới chân đèo, đưa mặt đón những đợt gió mát lồng lộng, có thể nhìn thấy những thảm xanh mướt đầy sức sống. Đây là một trong những nơi ngắm cảnh đẹp nhất tỉnh Hòa Bình.

Thung lũng Mai Châu hiện ra dưới chân đèo Thung Khe trong ánh đèn nhìn xa như hàng nghìn ngọn lửa đang âm ỉ cháy. Bản Lác văng vẳng tiếng cồng chiêng. Xuýt xoa bên nồi lẩu gà bốc khói cùng những chén trà xanh.

Vượt đèo Thung Khe ban đêm vào mùa lạnh là một trải nghiệm khó quên cho bất kỳ tài xế hoặc du khách nào, với màn sương phủ kín kèm cái lạnh buốt đến tê người, tầm nhìn xa bị hạn chế không quá 3m. Vượt đèo Thung Khe khi ánh sáng duy nhất chỉ là đèn xe của chính mình hoặc của những xe tải, xe khách đi ngược chiều. Thung lũng Mai Châu hiện ra dưới chân đèo Thung Khe trong ánh đèn nhìn xa như hàng nghìn ngọn lửa đang âm ỉ cháy.

ĐÈO THUNG KHE, MẮT CAY XÈ, RÉT SUN TE …

< Đèo Thung Khe chìm trong mây mù.

Đầu năm, mấy ngày nghỉ Tết ở nhà nằm khàn mãi cũng chán. Thế là mấy anh em rủ nhau đi Mộc Châu ngắm hoa đào … “Em” cào cào Serow 250cc lần đầu được chạy cung Tây Bắc cứ gào rú vì thích chí … Chủ của nó là tôi thì cứ “e ấp” vì cái chân gãy chưa lành hẳn, cảm giác đi xe chưa thật. Vì vậy chặng đầu từ HN lên Hòa Bình có vẻ chưa phê! Nhưng đến chặng 2 từ Hòa Bình lên Mộc Châu thì “ôi thôi” rồi nhá. Cứ gọi là “bay tóc” ….

Nói thật. Người ta bảo chẳng cái dại nào như cái dại nào… Quả đúng như thế. Chuyến đi Mộc Châu lần này thật sự dại dột. Cứ nghĩ thời tiết cũng bình thường thôi, ai ngờ …..Ngày hôm trước, từ Hòa Bình lên tới Mường Khến thì còn chịu được. Nhưng bắt đầu từ chân đèo Thung Khe lên tới Mộc Châu thì quả thật là quá khủng.

16h30’. Trời chiều, gió vi vút và lạnh lẽo. 3 chiếc xe rồng rắn dẫn nhau lên đào Thung Khe trong cái lạnh 7 độ. Sương bắt đầu mờ ảo khi lên tới lưng chừng Thung Khe. Chúng tôi ghé vào cái chợ tạm ven đường để nghỉ ngơi cafe trên đường Phượt.

..Hỏi đá xanh rêu bao nhiêu tuổi buồn…
Hỏi gió phiêu du qua bao đỉnh trời ….

Giọng hát Bằng Kiều với bài Lệ Đá, qua sự phối âm “tuyệt đỉnh” nghe cứ như lãng đãng thêm cái phong cảnh núi rừng. Chúng tôi nói đùa: Có lẽ “phong” cho bản Lệ Đá này cái tên Phượt ca thì hợp …

Vượt qua khúc cua đèo Thung Khe, bắt đầu nhá nhem tối. Sương mờ mịt hơn. Trời như lạnh hơn. Đi được một lúc thì hai bàn tay tôi bắt đầu tê cóng, các đầu ngón tay buốt như kim châm, mặc dù đã đi găng tay da. Càng đi lên, càng lạnh. Lạnh kinh khủng.

Lại nhớ cái đêm mưa phùn đi Mộc Châu ở bài viết trước, khi đi ngang qua Tòng Đậu, trời tối quá, qua một ngã ba không có biển chỉ đường, gần nửa đêm, mưa phùn và sương mù mờ mịt. Chợt thấy một cậu trai H’mong khoác áo mưa, chân đi ủng lúi húi bước. Ngừng lại hỏi đường:

– Ơ cái mày, cho tao hỏi đường đi Mộc Châu đây phải không?!
– Ừ. Cái mày đi còn xa lắm mới đến à …
– Thế cái mày đi đâu về đấy?
– Ơ, cái tao đi chơi gái về mà …
– Thế từ tối đến giờ “chơi” được mấy gái rồi?

Thèng cu chắc mới 16 tuổi vội giấu mặt vào sau vạt áo mưa, miệng lí nhí:
– Ơ, không đâu …
Cả xe phì cười vì cái vẻ mặt ngơ ngác và thẹn thùng của cu cậu.

…Và bây giờ, chúng tôi lại đi trong đêm lên Mộc Châu, nhưng có lẽ chưa bao giờ chúng tôi lại đi trong đêm một cách liều lĩnh và rợn mình như vậy.

Chiều tối, con đèo Thung Khe bắt đầu mưa. Thoạt tiên nó chỉ là mưa phùn và gió cũng chỉ hơi lạnh. Nhưng khi bắt đầu đến đoạn địa phận Sơn La thì chao ơi: Gió không còn rít vù vù nữa mà thay vào đó là cái lạnh tê tái. Lạnh đến mức ngón tay (đã đi găng da) tê dại và cảm giác như nó sắp “hoại thư” đến nơi …. Trong khi đó thì trời đổ sương mù mịt. Kẻ đi trước chỉ nhìn thấy khoảng 3m, còn kẻ đi sau thì phó mặc, trông vào cái đèn hậu đỏ lừ của kẻ đi trước để mà căn đường…. 3 cái xe cứ lầm lũi chạy “cà rịch, cà rịch” như thế trong cái khung cảnh đêm đen mù mịt, vắng ngắt và lạnh lẽo kinh hoàng …

Tôi đi đầu tiên. Vượt lên trên chú windy. Lúc này mắt bắt đầu cay xè. Khoảng đường trước mắt mờ ảo, thi thoảng thấy 1 con “đom đóm” vàng vàng đi gần đến và rồi ào một cái, một chiếc xe tải nặng nề rú rít chạy qua bắn tung nước lên mặt. Khỏi nói về cái vụ nước bắn lên mặt….. Mặc dù có kính che ở mũ bảo hiểm nhưng không thể cho nó cụp xuống bởi ngay lập tức nó sẽ nhoè nhoẹt nước mưa …

< Nhìn xuống chân đèo Thung Khe.

Chạy được hơn 10km. Tôi bắt đầu run cầm cập. Bụng thì đói và thấm lạnh. Lạnh quá. Lạnh đến mức đã nghĩ không thể chịu nổi nữa mặc dù đã mặc tới ..5 áo. Trong cái khoảng mờ mịt trước mặt, bỗng hiện ra mấy ngọn đèn vàng vọt. Tôi chợt nhớ ra cái quán ăn 46 xã Loóng Luông, cái quán của một “ông” chủ quen đã có lần ngồi kể với chúng tôi về tệ nạn buôn heroin ở Loóng Luông và sự giàu có của các “ông: H’mong tại đây. Giờ mà đến được cái quán này vào nghỉ một lát cho đỡ cóng tay và ăn chút gì đó chứ không một lát nữa có lẽ cả bọn …toi hết mất!!!

Nhìn kỹ thì đúng là cái quán 46. Tôi dừng xe kêu cả bọn vào nghỉ. May là lúc đó mới có khoảng 8h30, quán vẫn mở những ..hết đồ ăn. Chỉ còn bếp lửa là đang hồng rực …

Ông chủ quán nhìn chúng tôi ..trân trối rồi bỗng nhiên hỏi một câu:
– Lần này các bác đến quán em không thấy bẩn. Nhưng có vẻ lạnh quá nhỉ
– Chào bác! Lạnh quaaaaa….

Quay lại nhìn, mấy “ông bà” đi cùng đã chạy hết cả bếp lửa. Trời ạ! “Rang hồ” chịu lạnh kém quá, chỉ còn 2 “rang hồ” tiếp chuyện ông chủ trong khi tay vẫn run bần bật….
Chưa lúc nào mà chúng tôi lại thấy thấm thía cái đói và cái rét đến mức kinh khủng như vậy.

Ông chủ quán 46 rót chén nước nóng hổi mời chúng tôi uống. Câu chuyện lan man từ chuyện ngày đi Song Khủa đến chuyện hoa Đào rừng tết năm ngoái, rồi tôi bỗng hỏi:

– Này bác! Hồi này Loóng Luông đã đỡ vụ buôn heroin chưa ?!
– Ối giời! Vừa bắt khoảng hơn 10 người bác ạ. Cả Xã đội trưởng và con ông Chủ tịch xã. Năm ngoái xã này có 5 án tử hình. Cả dân H’mong lẫn dân Kinh…..
– Thế tổng xã này bao nhiêu người dính án tử?
– Để tôi tính thử: 1..2..3.. Khoảng hơn 10 người….
– Kinh thế?! Thế mà vẫn không giảm à?
– Giảm cái gì … Có tăng thì có. Bác bảo lợi nhuận thế thằng nào chả ham. Nó làm vất vả nương sắn cả năm may được 7 triệu. Chỉ cần đi 1 chuyến là “ẵm” số tiền làm cả 20 năm gộp lại…

Mắt anh ta tự nhiên “tối sầm” lại và giọng chợt u hoài …
– Có lần em còn biết có người đến nhà em ăn uống xong xin ngủ lại. Tối uống nước cứ dò hỏi em đường nào vào biên giới. Em nhìn phát biết ngay dân buôn hàng. Nói thật, chính em cũng được các anh CA dặn … Nhưng em không muốn làm cái “trò” đó.

Đêm ấy, em nói thẳng: Các anh về đi, không “vào” được đâu. Có “vào” được thì chắc không thoát nổi về đến Hòa Bình…. Em ở đây, thật ra lo lắng lắm. Con cái gửi hết về quê chứ không dám để ở đây…
– Hồi trước bác có kể cho tôi là dân trong xã này có khoảng 7 bản và gần 1000 người, 75% là dân H’mong mà có tới hơn 20 chiếc xe Lancruise, Camry 3.0, Prado… Giờ còn như vậy?
– Còn chứ. Có thằng chỉ “cưỡi” Lancruise đi uống rượu cả ngày. Giờ vãn xe Camry, nhưng có Lexus tới mấy chiếc. Bác bảo: dân ở đây chỉ làm ruộng, buôn bán mở quán như tụi em lãi được bao nhiêu mà sắm xe?! Chỉ có hàng thôi …

Tôi ngừng lại. Nhìn ra đêm đen. Trong cái màn đêm đen kịt lạnh cắt da, cắt thịt kia, rì rầm tiếng xe và ánh đèn vàng vọt ngoằn nghèo leo dốc chui vào rừng sâu…

NISAVA TRAVEL! – Theo NTO, Blog Yume, internet

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *