Xe chạy theo đường 44 ven biển bọc vòng ngọn núi Minh Đạm đến một khúc cua mà nếu bạn từng qua Long Hải rồi sẽ nhận ra ngay với con đường chạy song song phía trên và dưới.

Đánh một vòng bùng binh, tụi tôi chạy ra đường dưới xuống bãi đá ven biển như một người trở về chốn cũ.

Ngày đám anh em tôi còn bé, ba tôi đã đưa bọn tôi ra Long Hải chơi một lần. Ngày ấy đường không dễ đi như bây giờ, cũng không tương đối như đi Cap (Vũng Tàu).
Nhưng khó gì đi nữa thì bọn trẻ con chúng tôi cũng từng vẫy vùng dưới bãi biển Long Hải và cảm nhận thấy sóng to hơn Vũng Tàu (VT thì hồi nhỏ năm nào cũng đi, chủ yếu khi vào mùa hè), từng lượm sò ốc dưới biển, lượm đá chọi chim trên bãi đá Phước Hải và cũng từng ngồi nghịch trên những tảng đá to tướng này.

Bà xã từng ghé thăm nơi này vài lần, chủ yếu viếng Mộ Cô, Dinh Cô… Còn tôi thì lần này trở lại đây sau hơn 40 năm ròng, một thời gian thừa thải cho mọi sự thay đổi từ cảnh quan, cuộc sống…. nhưng không đủ để thay đổi hình thù bãi đá Phước Hải dưới kia.
< Trở ngược lại khúc cua Long Hải.

< Nhìn ra Mũi Long Hải, phía xa xa là Long Hai Beach Resort, Anoasis resort…

< Trước kia, khi chưa có đường trên – đường dưới này thì đoạn cua này thường gây nguy hiểm.

Tại khúc quanh có một con dốc quẹo phải xuống nhưng bãi đá này bị cắt hết 1/3 bằng dãy hàng rào cây sơ sài, cái cổng gỗ sập xệ nham nhở đóng kin.

Đây là cổng dẫn xuống bãi tắm Đèo Nước Ngọt với khu nhà nghỉ kề bên. Trước cổng có tấm bảng: “Khu vực cấm đậu xe”, bên cạnh dốc đá tảng gần đó có chiếc xe đạp vứt lăn lóc. Tụi tôi bỏ xe trên này rồi men theo lối mòn xuống thăm lại bãi đá ngày xưa.

< Biển bạc…

Sóng rì rào, lúc này đã hơn 10h sáng rồi – bóng mặt trời lên cao nhưng chân trời vẫn âm u phủ một lớp sương mù huyền ảo. Gió lộng từ dưới biển thổi lên rồi vuốt theo sườn dãy núi Minh Đạm bên kia đường thẳng vào đất liền mang đầy hơi hướm của biển.

Về lại nơi ấy thấy lâng lâng,
bốn mươi năm cũ chẳng phai tàn.
Hỏi mây, mây bảo người năm cũ,
hỏi đá, đá gọi chàng nghỉ chân.

Bãi sạch nhưng nước không trong, dĩ nhiên vì tháng 12 – biển động sóng lớn nên cát cứ cuộn trào lên theo con sóng. Nơi này cũng là nơi mà nhiều bạn trẻ thích chụp những tấm ảnh cưới đầy chất thơ mộng trữ tình nhưng phải khéo để tránh cái hàng rào kỳ quái kia.

Đứng trên tảng đá lớn nhìn bao quát: suốt chiều dài bãi tắm đèo Nước Ngọt trên kia không một bóng người. Thi thoảng, tiếng chiếc xe nào đó vi vút qua nhanh trên cua quẹo đầu dốc tan biến trong khoảnh trời bao la.

Nửa tiếng nghỉ chân ngắm cảnh vật, tụi tôi rời nơi này ra đường 44 hướng thẳng về huyện Long Điền, thị xã Bà Rịa.

< Đường 44 về Bà Rịa.

< Rời Long Điền.

< Coopmart Bà Rịa.

< Ngã 5 thị xã Bà Rịa.

Qua khỏi ngã ba Long Hương là bắt đầu vào con đường “đau khổ”, QL51 đang nâng cấp sửa chữa.

Thật ra thì không đến nỗi khó đi vì đa phần đường hai bên mở rộng người ta đã ngăn cách riêng ngoại trừ vài khúc phải theo hướng dẫn lấn trái đường để đi… còn lại vẫn có thể giữ tốc độ khá ổn.

Bụi nhiều một tý vì sửa đường, có lẽ vì vậy nên cũng không thấy bóng CSGT – Mà đường như thế này thì cũng khó có trường hợp vượt tốc hay chạy ẩu.

Một vài năm nữa khi hoàn thành thì cung đường này sẽ rất tuyệt – Cùng lúc một lộ trình khác nữa mở xong là đường qua đảo Long Sơn > Cầu Long Sơn qua đảo Gò Găng (đang thi công) > cầu Gò Găng qua Vũng Tàu, bạn thấy thú vị chưa?

Không phải mất quá nhiều thời gian trên QL51 vì chúng tôi quẹo trái ngay khi đến ngã ba Nhơn Trạch do chuyến đi đã dự tính trước khi con đường về sẽ qua cầu Phú Mỹ – dự tính này giúp chúng tôi bớt được vài ba chục Km đường xa – mặt đường lại tốt nữa.

< Nghỉ chân một tý.

< Qua Khu Công nghiệp Nhơn Trạch.

< Qua rừng cao su rợp bóng mát, dài dài chỗ này có cho thuê võng – các bạn có thể nằm nghỉ uống nước.

< Qua phà Cát Lái, 2 người + 1 xe chỉ 2500đ.

Xuống phà đã quá trưa, tụi tôi ghé quán cơm ven đường khá đông khách làm bữa trưa thỏa thuê.

Thủ Thiêm đang thay đồi nhanh từng ngày, điều này có thể thấy rõ trên đoạn đường đi. Do nhờ nhiều cầu, hầm chui đã và sắp hoàn thành nên nơi đây không còn bị ngăn cách với khu trung tâm thành phố.

< Và cầu Phú Mỹ là một trong những cách xóa bỏ sự ngăn cách ấy…

Với tụi tôi thì qua cầu Phú Mỹ rồi xem như mình đã về nhà, kết thúc một chuyến đi ba ngày bốn đêm, không quá khó khăn nhưng đầy thú vị.

Phần 1 – Phần 2 – Phần 3 – Phần 4 – Phần 5 – Phần 6 – Phần 7 – Phần 8 – Phần 9 – Phần 10 – Phần 11 – Phần 12 – Phần 13 – Phần 14 – Phần 15 – Phần 16 – Phần 17 – Phần 18 – Phần 19 – Tổng kết –

Điền Gia Dũng

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *